Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Nụ cười

Nếu một người xa tận chân trời chết đi, vì sao lại phải gánh chịu nỗi khổ mà họ không thể gánh chịu.

Hãy nhớ bức tranh ấy, khi bạn xem đến cuối cùng, con tim đã tĩnh lặng, đã ngừng đập.
Tôi đã hiểu điều J muốn nói với tôi: Từng câu từng chữ đều trong đó

Khi đọc, khóc từ đầu đến cuối. Cuối cùng phát hiện ra nước mắt đã được ánh nắng vàng cam mang đi hết...

Hãy mang tôi đi, đi thật xa. Một ngày khi tôi thấy thiên đường, tôi sẽ nói, sau năm 2010, mỗi ngày qua đi tôi đều chúc phúc cho vài người, vài người lương thiện, những người hiểu ý nghĩa của tình yêu, tha thứ cho mọi thứ, bao dung với mọi thứ,
chỉ có điều trước đây không nên làm tổn thương anh...

Món quà anh tặng cho tôi, tôi lưu giữ tới tận những khoảnh khắc cuối của cuộc đời, nhưng anh không hề biết ý nghĩa của nó. Nhưng trong những khi bất hạnh và đau khổ, món quà ấy làm tôi hồi sinh, giải thoát cho tôi. Chờ đợi, chỉ vì một bức thư trả lời

Tôi rất rất cảm động...

F.