Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Rồi cũng như một hạt sương mai

Lưu giữ trong tâm khảm tôi là hình ảnh nàng đứng đợi tôi nơi góc đường vào một chiều đông lạnh giá, nhiệt độ ngoài trời có lẽ khoảng 3°C, ngày hôm trước thậm chí đã có những bông tuyết đầu mùa. Nhiệt độ như thế quả là lạnh với người đến vùng nhiệt đới nóng ẩm như tôi đây. Lâu lắm chúng tôi mới có dịp gặp nhau, đúng ra là do tôi bận rộn với việc học hành cũng như mải mê trong những mối quan hệ bạn bè mới nên toàn bỏ lại một bên những dịp có thể gặp lại nàng. Đúng hơn là tôi không chịu được cái cảm giác gặp lại một người mình đã rất mực yêu thương và có lẽ vẫn mãi thương mến nhưng không thể giúp gì được cho người ta ngoài những lời hỏi thăm vô nghĩa.
Mới hai ngày trước thôi là thời khắc của cuộc hẹn nhưng sao lại thấy thật là xa cách như nửa thế kỷ trước, cảm giác thật kì lạ cũng như khi tôi đi bên cạnh nàng, rất gần tưởng như có thể cầm nắm và giữ chặt mãi cho riêng mình nhưng lại thấy biền biệt cách xa phía bên kia bờ đại dương rộng lớn chẳng bao giờ có thể với tới.

Nàng muốn gặp tôi vì lâu lắm chưa gặp, hơn thế đây có thể là lần cuối chúng tôi gặp nhau vì nàng sắp rời nơi này đi xa, mà tôi thì cuối năm sau cũng sẽ như thế. Mặc một chiếc áo bông giữ nhiệt của Nhật bản với hình những bông sakura mà nàng đã mua vào một dịp nào đó sang Nhật.
Chúng tôi cùng gọi hai cốc trà và ngồi trên tầng 2 của quán bán đồ ăn nhanh Quick để nói chuyện. Thực ra người nói chuyện chủ yếu là tôi với những câu hỏi rất chi là vô vị về học hành và những dự định sắp tới. Nàng đang bị bệnh, và hôm trước còn nằm ở bệnh viện để truyền nước biển và tiêm thuốc vì viêm phế quản cấp kèm theo viêm họng. Vậy nên cuộc gặp gỡ cũng chỉ diễn ra trong 15’ ngắn ngủi như vậy thôi với vài lời nhỏ nhẹ và ngắt quảng mà tôi cố gắng mãi mới nghe được.
Rồi đến lúc sắp tạm biệt, nàng đột nhiên nói một cách nghiêm nghị và rõ ràng :
- « Cậu nhìn thẳng vào tớ để tớ xem có gì đổi khác không ? »
- Vẫn vậy nhỉ, cậu vẫn không có gì đổi khác, vẫn với đôi mắt rất sâu và như tớ đã từng nói là rất đặc biệt vì trong đôi mắt ấy người ta nhìn thấy có một đôi mắt khác ở sâu bên trong. Người có đôi mắt như thế này không thể nào là người xấu, đó hẳn là một người tử tế. Mà quả thực cậu luôn luôn tử tế với tớ dẫu tớ từng khiến câu rất đau khổ.
Tôi chỉ cười chứ biết nói gì hơn trước những lời như thế. Rồi cũng nói thêm vài câu :
- Cậu là người đầu tiên và duy nhất kể cho tớ về đôi mắt cận thị nặng của tớ. Cũng là người con gái hiếm hoi bảo rằng tớ là một người đàn ông tử tế, tốt bụng.
Quả thực thì trong đời tôi nhiều khi khá tệ bạc với phụ nữ. Nhưng với nàng thì không ! Bao giờ cũng với một tình yêu thương thiết tha không bờ bến và những gì tốt đẹp nhất lương thiện nhất của cuộc đời này mà tôi có thể có được.
Rồi cũng đến lúc tạm biệt, tôi không nói gì cả mà khẽ nắm bàn tay nàng, bàn tay mà một thời tôi đã nắm rất chặt với bao thiết tha nồng ấm…. Dáng nàng cao lớn mảnh dẽ dần khuất xa trong đám đông náo nhiệt những người trong một buổi chiều cuối năm rất lạnh.